Từ nhỏ tôi vẫn nghĩ, học giỏi sau này sẽ hết khổ, nhưng cuộc đời
này không có cái gì là tuyệt đối cả.
Trong đời mình, tôi thấy dần dần
khái niệm “giỏi = sung sướng” được thay bằng nhiều khái niệm khác mà trong
trong đó không có chữ “giỏi”.
Cha mẹ tôi đều là thương binh. Lòng
dũng cảm, sự hy sinh họ không thiếu. Tuổi thiếu thời của họ là những năm tháng
trong chiến tranh trên dọc dải Trường Sơn, là những tháng ngày đói khổ, sốt
rét, chất độc hóa học….
Hòa bình lập lại, đổi mới, cái xã
hội cần lúc này không phải là xương, máu của những người con của Tổ quốc sẵn
sàng ngã xuống cho đất mẹ thân yêu nữa, những thứ mà cha, mẹ tôi luôn có sẵn.
Với đồng lương ít ỏi của gia đình,
với thương tật của cha, mẹ, với đứa em trai bị mắc chất độc da cam, tuổi thơ
của tôi là những tháng ngày đi bán vé số, đi làm thuê, đi nhặt rác…
Có những ngày mưa, tôi và mẹ đội mưa
để đi lục trong từng túi rác những thứ tuy mọi người vất đi nhưng ở một nơi nào
đó người ta sẽ tái chế lại. Một số người thấy vậy ra xua đuổi mẹ con tôi vì họ
sợ lục rác ra hôi thối cửa nhà họ.
Lúc đó tôi nghĩ, phải học giỏi vì
cha mẹ. Mẹ luôn nói học giỏi sẽ sung sướng, cái khái niệm “giỏi = sung sướng”
nó như nguyên tắc, quy luật trong đầu và tôi xem nó là mục đích sống. Cố gắng
đạp xe đi học 24km mỗi ngày, tôi cũng vượt qua cấp ba.
Ngày đi thi đại học, tôi mặc một cái
quần tây cũ mà mẹ xin đứa con trai của bạn mẹ. Nó quá rộng, tôi phải kéo móc
quần vào nấc nịt đầu tiên bên phải cho nó vừa nhưng lại làm cho cái quần bị
lệch đi. Ai cũng nhìn tôi với ánh mắt khác lạ.
Vượt qua nỗi mặc cảm, tôi vẫn đậu
hai trường, một đại học và một cao đẳng. Tôi đăng ký học cao đẳng chỉ vì lý do
thời gian học ngắn hơn.
Ba năm cao đẳng tôi đã trải qua
những tháng ngày tự nuôi sống bản thân. Để giảm chi phí, việc đầu tiên phải tập
là bỏ ăn sáng.
Những ngày đầu tiên khá vất vả, nhìn
người khác ăn mà thèm đến chảy nước miếng, bụng thì cồn cào. Kế đến là tập ăn
những thứ khác ít chi phí hơn để thay cho cơm như bột sắn dây, mì gói và tôi
luôn tự nhủ “ăn qua bữa, sống qua ngày” và “ăn để sống chứ không phải sống để
ăn” .
Rồi tất cả cũng qua.
Tôi bắt đầu kiếm việc làm thêm, việc
đầu tiên là nấu ăn cho những đứa bạn học gia đình có điều kiện hơn. Tôi tự đi
chợ, nấu cơm, nấu đồ ăn, rửa chén cho 4 đứa cùng phòng để có thể được ăn hai
bữa miễn phí. Sau đó tôi đi dạy kèm và đi phụ quán nhậu với muôn vàn những khó
khăn, cực khổ tưởng như sẽ làm tôi chùn bước.
Rồi những tháng ngày đó cũng qua.
Tôi ra trường với tấm bằng khá. Lúc đó nhiều người sẽ nghĩ, với vốn kiến thức
của mình, với nền tảng gia đình tôi sẽ có quãng thời gian sung sướng hơn đúng
như ước nguyện. Nhưng không, cuộc đời này nó vẫn thế, tôi vẫn lận đận và càng
ngày tôi càng cay đắng nhận ra rằng không chỉ cha, mẹ đã sai lầm trong suy nghĩ
mà tôi cũng sai.
Nhưng rồi cái gì mà kéo dài nó cũng
tạo thành thói quen. Tôi chấp nhận sự thật, sự bất công và sống chung với nó.
Nhưng cuộc đời này không hẳn như thế, càng nhẫn nhịn càng bị chèn ép.
Nước mắt tôi rơi, đó không còn là
những giọt nước mắt của ngày xưa khi cùng mẹ đi nhặt rác bị người ta xua chó ra
đuổi. Nước mắt của tuổi thơ nó nhanh đến, nhanh đi, bây giờ là nước mắt của
người đàn ông 30 tuổi, nó cay đắng, nó chảy ngược vào tim, nó gào thét trong sự
bất lực.
Tôi là con người sẵn sàng hy sinh.
Tình yêu đối với ai đó là thứ rất linh thiêng không gì đánh đổi được nhưng tôi
cũng đã hy sinh vì nó không phù hợp với hoàn cảnh gia đình mình.
Một người vợ xinh đẹp, có công ăn
việc làm thì rất tốt đấy nhưng đó không phải là người sẽ chăm sóc cha, mẹ mình
người đầy thương tật khi già yếu. Tôi đã lựa chọn một tình yêu cho hoàn cảnh
của mình chứ không phải cho bản thân và trái tim mình.
Các bạn trẻ, cuộc sống hôm nay của
các bạn hơn tôi rất nhiều. Hãy tận dụng nó, cuộc đời sẽ đưa các bạn đến những
ngã rẽ, hãy bình tĩnh, sáng suốt lựa chọn con đường cho mình.